Chương 22 ~ TSTTP

Chương 22: lại mặt 1

Edit: Tiểu Miêu

 

Nhìn thân ảnh Tử Dạ biến mất trong điện, hoàng thượng dáng người lảo đảo hạ xuống, cả giận nói” Nghiệt tử này! Thật sự là tức chết trẫm rồi!”

 

Diệp Lạc gặp hoàng thượng bộ pháp không xong, liền nhẹ nhàng đỡ lấy hắn, khuyên nhủ”Phụ vương xin bớt giận, thái tử điện hạ chỉ là trẻ người non dạ mà thôi, qua ít ngày, trong lòng hắn suy nghĩ cẩn thận rồi, sẽ tốt!”

 

Hoàng thượng nhìn Diệp Lạc dung nhan lạnh nhạt, thở dài một hơi, nói “Thái tử phi, làm khó ngươi! Dạ nhi làm sao lại hồ đồ như vậy? Có như ngươi vậy chính phi tốt không cần, cố tình đi thích nhị nữ nhi Diệp gia  , Diệp Linh kia, có điểm nào hơn ngươi?”

 

Diệp Lạc mỉm cười, cúi đầu, Diệp Linh tuy rằng đầy bụng tâm kế, nhưng cũng là muội muội cùng cha khác mẹ của nàng , đối với Diệp Linh, nàng mặc dù không thích, nhưng là, cũng không muốn bình luận muội muội nhà mình, chính là, Diệp Linh có hay không coi nàng là tỷ tỷ, cái này không được biết rồi, bất quá, đối với biểu hiện Diệp Linh  mà nói, chỉ sợ, trước mắt hận nhất, phải là nàng – tỷ tỷ cùng cha khác mẹ  này.

Hoàng thượng thấy Diệp Lạc không trả lời, khẽ cau mày, sau đó chậm rãi nói”Thái tử phi, trẫm biết Diệp Linh là muội muội của ngươi, bất quá, trẫm nhìn vô số người, muội muội kia của ngươi tuy rằng bên ngoài vẻ nhu nhược, nhưng là, bên trong lại không phải người lương thiện, ngươi cẩn thận đề phòng một chút.”

 

Hoàng thượng có thể đi lên ngôi vị hoàng đế, mặc dù nói, là công lao của Hoàng thái hậu, nhưng là, người quả thật cũng là một người thông minh tuyệt đỉnh, từ nhỏ ở trong hoàng cung lớn lên, nếu năng lực nhìn người cũng không có, vậy năm đó người sớm đã chết tại âm mưu tranh đoạt vương vị.

 

Mà Diệp Lạc tuy rằng thông minh, nhưng là, dù sao còn trẻ, suy cho cùng, Diệp Lạc tuy rằng võ công cao cường, cũng là một người dễ dàng bị thân tình trói buộc, cũng quá mức mềm lòng, này đó, đối với một người ám vệ hoàng cung mà nói, cũng không đủ tư cách .

 

Mà bây giờ Diệp Linh đã được Tử Dạ đưa đến Dạ Vân điện, đối với quan hệ Diệp Lạc cùng Tử Dạ  lại là một đả kích, chiến tranh tỷ muội, đã muốn mở màn, mặc kệ Diệp Lạc không tình nguyện cỡ nào, vì nhiệm vụ, đúng là vẫn còn phải đối mặt, cho nên hoàng thượng không thể không nói nhắc nhở nàng.

 

Diệp Lạc  thông minh, nàng sao lại không hiểu rõ ý hoàng thượng? Nàng cũng biết, nàng cùng Diệp Linh trong lúc đó, sẽ có một hồi chiến tranh cốt nhục tương tàn, nàng thân là thủ vệ hoàng cung, đây là sứ mạng của nàng, nàng không có lựa chọn.

 

Trận chiến tranh này, sẽ là của nàng thủ vệ chiến, nàng cũng không thương Tử Dạ, hắn nạp phi hay không, nàng cũng không để ý tới, nhưng là, nàng hiện tại biết mộng làm Thái tử phi của Diệp Linh, lấy nhân cách Diệp Linh, chắc là không biết cam tâm thua nàng, mà nàng, vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ phía trước, nhưng cũng không thể rời đi, cho nên, trận này chiến tranh, là thế nào cũng tránh không khỏi .

 

Diệp Lạc trong lòng bất đắc dĩ  thở dài một hơi, ngữ khí kiên định  đối hoàng thượng nói ” phụ vương yên tâm, Thái tử phi nhất định không phụ kì vọng của phụ vương.”

 

Hoàng thượng lẳng lặng nhìn Diệp Lạc nửa ngày, bỗng nhiên thở dài một hơi, buông Diệp Lạc ra, đi đến bên ghế gỗ tử đàn ngồi xuống,  chậm rãi nói”Nay, khoảng cách ngày đại hôn ngươi, đã qua rất nhiều ngày rồi, ngày mai, ngươi nên lại mặt  cuộc sống thôi? Trẫm hạ chỉ, làm cho Dạ nhi ngày mai cùng ngươi gặp mặt thôi!”

 

Diệp Lạc nghe xong hoàng thượng nói, trên mặt hiện lên một tia ngượng nghịu, không nói đến Tử Dạ cực kỳ chán ghét nàng, có thể hay không cùng nàng gặp mặt, liền chính nàng mà nói, nàng từ nhỏ đi theo mẫu thân ở Thủy Vân cung lớn lên, cùng người của Diệp gia thật sự là không có cảm tình gì, suy cho cùng, hiện tại mẫu thân đã qua đời, nàng quay về Diệp gia cũng không có ý nghĩa gì, huống hồ, người Diệp gia đối với nàng, bởi vì nguyên nhân Diệp Linh, mặc dù ở mặt ngoài cũng không nói cái gì, nhưng là, cũng không cần thiết đối với nàng có cái gì thân tình.

Chương 21 ~ Thất sủng Thái tử phi

Chương 21: xung đột 2

Edit : Tiểu Miêu

Hoàng thượng nói xong, hiển nhiên tức giận chưa tiêu, hắn quay đầu hướng ngoài điện, tức giận kêu lên”Người đâu! Thay trẫm đem nghiệt tử này mang xuống!”

         Diệp Lạc hiển nhiên cũng không có dự đoán được, hoàng thượng nghe được nàng bị giam lãnh cung sẽ phẫn nộ như thế, thậm chí còn tự tay đánh Tử Dạ một cái cái tát, mắt thấy thị vệ đã tiến vào, mà Tử Dạ lại vẫn đang cúi người, trong nội tâm nàng mỉm cười nói nhẹ, bước nhanh đi đến trước mặt hoàng thượng chậm rãi quỳ xuống, nói ” phụ vương bớt giận! Việc này đều do con, là con không hiểu quy củ, va chạm  thái tử điện hạ, cho nên, thái tử điện hạ dưới sự giận dữ, mới đem con giam lãnh cung , việc này không thể trách thái tử điện hạ, nếu phụ vương muốn trách, thì trách con thôi! Con cam nguyện bị phạt!”

Từ khi Mị phi qua đời, bên người hoàng thượng, cũng chỉ còn lại có Tử Dạ thôi, bởi vì hoàng hậu Long Ngữ Lan chuyên quyền hậu cung, cho nên phi tần khác cũng không có cơ hội mang thai, mà hắn ở ngoài mặt mặc dù đối với Tử Ảnh vô cùng tốt, nhưng là, chân chính con ruột của hắn cũng chỉ có mình Tử Dạ, chả nhẽ lại quyết tâm đi phạt hắn? Chính là hành động suy nghĩ của Tử Dạ, thật sự là làm hắn thất vọng, như thế nhân cách sao ổn được, tương lai làm sao có thể đủ làm vua tốt của một nước? Những năm gần đây, hắn vẫn một người đứng vững áp lực đến từ hoàng hậu cùng Tư Mã gia, hắn già đi, hắn đem tất cả hi vọng đều ký thác trên người Tử Dạ, mà Tử Dạ lại nông cạn dễ giận như thế, thật sự là không chịu hiểu đại cục, hắn thương tâm đến mức phẫn nộ, lần đầu tiên, xuống tay đánh Tử Dạ.

Mà sau khi xúc động, nhìn đến khuôn mặt sưng đỏ, Tử Dạ lại vẫn đang vẻ mặt ngoan cường, hắn chỉ cảm thấy, trong lòng như bị đao cắt, thật sự là đánh vào người con, đau ở tâm cha.

Hoàng thượng nhìn Diệp Lạc quỳ trên mặt đất, bỗng nhiên thở dài một hơi, nhẹ nhàng mà đem Diệp Lạc đỡ lên, nói ” Thái tử phi, nghiệt tử này đối xử con thế nào, trẫm há không biết? Ngươi không cần giúp hắn đỡ lời, từ nay về sau, trẫm không thể dung túng cho hắn rồi, hôm nay, ngươi liền hồi đến Lưu Vân các đi thôi, từ nay về sau, không có ý chỉ trẫm, ai cũng không thể đem ngươi giam lãnh cung!”

Nghe xong hoàng thượng nói, Diệp Lạc hơi kinh hãi, bởi vì rời cung cũng không phải địa phương khác, mà là tẩm cung của Mị phi – mẫu phi của Tử Dạ, từ khi Mị phi tạ thế, cung vẫn không còn có người ở, mà Lưu Vân các, cũng rời cung chỉ còn lại 1 bức tường ngăn cách.

Diệp Lạc biết, hoàng thượng kêu nàng rời cung, chỉ là vì như thế nàng mới có thể bảo vệ Tử Dạ, nhưng là, nàng thật sự là không nghĩ mỗi ngày nhìn thấy Tử Dạ, ngay tại thời điểm nàng đang muốn cự tuyệt, Tử Dạ cũng đã phẫn nộ chỉa về phía nàng, đối hoàng thượng tức giận nói”Phụ vương! Nhi thần phản đối! Nàng căn bản là không xứng tiến tẩm cung mẫu phi !”

Hoàng thượng tức giận nói”Ngươi câm miệng! Thái tử phi là con dâu trẫm, cũng là con dâu Mị phi, trẫm hỏi ngươi, nàng không xứng, ai xứng? Diệp gia  nhị nữ nhi sao? Trẫm hôm nay sẽ nói cho ngươi biết, mặc kệ trong lòng ngươi có nguyện ý hay không, con dâu trẫm đều là chỉ có mình Thái tử phi! Ngươi đừng nghĩ phế đi Thái Tử Phi, trừ phi trẫm đã chết, nếu không, trẫm còn ở đây một ngày, ngươi đừng mong vọng tưởng!”

Tử Dạ luôn luôn được hoàng thượng sủng ái, khi nào chịu ủy khuất như thế? Lúc này chẳng những bởi vì Diệp Lạc nên bị một cái cái tát, lại còn bị người yêu thương nhất giáo huấn, nhất thời không khỏi tức thì nóng giận công tâm, mất đi lý trí, hắn phẫn nộ  chỉ vào Diệp Lạc, tức giận đối hoàng thượng quát” Phụ hoàng đừng vọng tưởng xấu nữ nhân này được bản thái tử  yêu! Cho dù phụ hoàng cả đời không cho ta thú phi, ta cũng sẽ không chạm vào nàng một chút!” Nói xong, ống tay áo vung lên, nổi giận đùng đùng rời đi.

Chương 20 ~ Thất sủng thái tử phi

Chương 20: xung đột 1

Edit: Tiểu Miêu

Hoàng thượng nghĩ đến đây, trong lòng tuy rằng phẫn nộ, nhưng cũng không thể nề hà chuyện Tử Dạ, chuyện cho tới bây giờ, hắn chỉ có thể dùng được thân phận hoàng đế , làm cho Diệp Lạc ở trong điện Dạ Vân có thể tốt một chút.

         Mà đối mặt với nhục nhã của Tử Dạ, Diệp Lạc lại vẫn là vẻ mặt bình tĩnh, nàng thản nhiên nhìn hoàng thượng liếc mắt một cái, nhìn đến thật sâu trong mắt hoàng thượng là bất đắc dĩ, trong lòng thở dài một hơi.

        Nàng biết chân tướng sự thực năm đó, nàng mặc dù là một người giang hồ, nhưng là, bởi vì mẫu thân là ám vệ của hoàng thượng, cho nên, chuyện năm đó, trước khi mẫu thân qua đời, đã từng cùng nàng nói qua, cũng dặn nàng vô luận như thế nào, nhất định phải giúp Tử Dạ đi lên ngôi vị hoàng đế.

Mà nay, lão thái tuy rằng đã chết đi, nhưng là, đương kim hoàng hậu Long Ngữ Lan cùng Thừa tướng Tư Mã văn vẫn đắc thế trong triều, hơn nữa, nhi tử Long Ngữ Lan  là Tử Ảnh Vương gia cũng là một người cực kỳ thông minh, địa vị ở trong triều, cơ hồ vượt qua thái tử Tử Dạ.

Tử Ảnh không phải là cốt nhục của hoàng thượng, bí mật này, trừ bỏ hoàng thượng, Long Ngữ Lan, còn có Tư Mã văn mấy người kia ở ngoài, đương kim trên đời này, trừ bỏ Diệp Lạc, đã muốn không người biết được.

Mà Tử Dạ càng không có khả năng biết được, mẫu thân Diệp Lạc khi còn tại thế, đã từng cùng nàng nói qua, năm đó hoàng thượng là ở trong lúc vô ý biết được bí mật này , mà khi hoàng thượng tuy rằng phẫn nộ, nhưng là, không có lộ ra nửa điểm đã biết, hắn ở ngoài mặt, đối với Tử Ảnh, vẫn là yêu thương phải phép, với ánh mắt của người ở trong cuộc, nếu không phải bởi vì gia huấn của Tây Lương quốc, phải phong trưởng tử là thái tử, chỉ sợ, hoàng thượng nhất định sẽ phong Tử Ảnh là thái tử.

Hoàng thượng đem hết thảy đều che dấu rất khá, thậm chí, ngay cả lão thái thông minh tuyệt đỉnh tính cách đa nghi  trước sau đều không nhận ra điều gì.

Cho nên, sau khi lão thái qua đời, Long Ngữ Lan cùng Tư Mã văn vẫn đang nghĩ hoàng thượng chẳng hay biết gì, cho nên, cũng không có vội vã động thủ, lại bởi vì, những năm gần đây, hoàng thượng đối Long Ngữ Lan cơ hồ đã là ngoan ngoãn phục tùng, mà Long Ngữ Lan cũng không muốn tốn nhiều trắc trở, còn nữa, hoàng thượng tuy rằng đã nhiều tuổi, nhưng là, những năm gần đây, ở trong triều cũng có một chút uy tín, nếu không phải là bị ép bất đắc dĩ, Long Ngữ Lan còn không bị vạch mặt.

Nàng cùng lão thái hậu lý tưởng giống nhau, nàng muốn con trai của nàng, danh chính ngôn thuận  đi lên ngôi vị hoàng đế. Mà Tử Dạ đối với nàng hiện tại mà nói, là một chút uy hiếp cũng không có, nếu nàng hiện tại ép hoàng thượng phế đi phong vị thái tử của Tử Dạ, chỉ sợ, hoàng thượng cho dù là mọi cách không muốn, cũng không thể không theo.

Diệp Lạc bởi vì biết nguyên nhân trong đó, cũng nhìn ra khó xử của hoàng thượng, trong nội tâm nàng không đành lòng làm một lão nhân như thế khó xử, liền hít thật sâu một hơi, nhìn Tử Dạ liếc mắt một cái, trong mắt bình tĩnh không gợn sóng, thản nhiên nói

“Thái tử điện hạ đã đem thiếp thân  tiến vào lãnh cung, hiện tại thiếp thân đã là mang tội, làm sao có thể dễ dàng bước vào Lưu Vân các nửa bước? Cho nên, thỉnh thái tử điện hạ không cần phải lo lắng, thiếp thân tuyệt đối sẽ không đi quấy rầy thái tử điện hạ cùng muội muội .”

Tử Dạ lạnh lùng khẽ hừ, nói ” như thế tốt lắm! Bản thái tử vừa vặn cũng không nguyện ý gặp lại ngươi! Hôm nay thừa dịp gặp phụ vương lúc này, sẽ đem hết thảy nói ra được thôi!”

“Cái gì?” Hoàng thượng nghe xong lời Diệp Lạc nói, đột nhiên cả kinh, sau đó bước đi đến bên cạnh Tử Dạ, vẫy tay nặng nề mà đánh Tử Dạ một cái tát! Tức giận quát”Ngươi! Ngươi là muốn cao hứng chọc giận trẫm sao? Ngươi thật to gan, không có thánh chỉ trẫm, cư nhiên dám một mình đem thái tử phi  tiến vào lãnh cung! Xem ra, trẫm hôm nay nếu không giáo huấn ngươi một chút , ngươi thật đúng là không biết trời cao đất rộng rồi!”

Chương 4 ~ Thất sủng Thái tử phi

Thất sủng thái tử phi

Chương 4: sóng ngầm mãnh liệt
Edit: Tiểu Miêu

Đến trước cung điện, chờ đợi bên ngoài  thái giám đi vào thông báo. Một lát sau, thái giám đi ra truyền chỉ tuyên Diệp Lạc tiến điện.

Diệp Lạc vào đại điện, chỉ thấy hoàng thượng cùng hoàng hậu ngồi ở vị trí cao cao tại thượng. Hai bên đứng không ít người. Nghĩ đến hẳn là nhóm phi tần hậu cung. Thấy Diệp Lạc tiến vào, đều hướng xem nàng, trong mắt mang theo tò mò cùng tìm tòi nghiên cứu.

“Con dâu khấu kiến phụ vương mẫu hậu. Hướng phụ vương cùng mẫu hậu thỉnh an.” Diệp Lạc quy củ quỳ xuống hành lễ.

“Đứng lên thôi. , đến bên người phụ vương.” Hoàng thượng ý cười đầy mặt hướng phía Diệp Lạc vẫy vẫy tay.

“Dạ” Diệp Lạc cung kính  đáp một tiếng, sau đó đứng lên, đi tới.

“Thật là một đứa nhỏ nhu thuận, lại cho mẫu hậu nhìn xem.” Hoàng hậu bỗng nhiên động tác ôn nhu kéo tay Diệp Lạc lại, mà trong mắt toát ra  cũng là một mảnh lạnh như băng.

“Dạ, mẫu hậu.” Diệp Lạc cúi đầu xuống, cung kính trả lời.

“Nhan nhi, Dạ nhi đâu? Như thế nào không gặp hắn?” Hoàng thượng hỏi.

“Bẩm phụ vương, thái tử hôm nay thân thể nhiễm bệnh nhẹ, cho nên không thể bồi tiến đến hướng phụ vương thỉnh an.” Diệp Lạc có điểm miễn cưỡng  cười nói.

“Nga? Thật không? Ta đây như thế nào nghe nói, Dạ nhi theo ngày hôm qua xuất cung, vẫn chưa quay về?” Hoàng hậu giống như sơ ý thuận miệng hỏi.

Lời vừa nói ra, hoàng thượng sắc mặt đại biến, Diệp Lạc trong lòng âm thầm kêu to, lại ngại quy củ, không dám lên tiếng.

“Thật lớn mặt, mẫu hậu ngươi nói là thật sao? Dạ nhi đêm qua không ở trong cung?” Hoàng thượng nhìn thẳng Diệp Lạc, hỏi.

“Phụ vương” Diệp Lạc không biết trả lời như thế nào, lúc này, thái giám đi vào cung nói ” hoàng thượng, thái tử gia ở ngoài điện cầu kiến.”

Hoàng thượng vung tay lên, thản nhiên nói “ Truyền”

Diệp Lạc âm thầm thở ra nhẹ nhàng. Sau đó bất động thanh sắc  đánh giá hoàng hậu, chỉ thấy sắc mặt hoàng hậu nháy mắt trở nên rất khó coi, bất quá, không hổ người đừng đầu hậu cung, rất nhanh, sắc mặt của nàng liền khôi phục như thường, trên mặt một lần nữa mỉm cười, phảng phất như mẫu thân nghe được nhi tử nàng yêu nhất đã đến vậy, trên mặt tràn đầy ý cười hiền lành, nếu Diệp Lạc không phải sớm biết được dã tâm hoàng hậu, cùng với Tử Dạ đều không phải là hoàng hậu sinh ra, thật đúng là sẽ bị nàng lừa.

Không để Diệp Lạc nghĩ nhiều, không bao lâu, ngoài điện đã thấy hai người đi vào.

Tử Dạ quần áo màu tím áo bào, khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc một mảnh lạnh như băng, đang nhìn đến long ỷ có Diệp Lạc đứng ở sau, sắc mặt trở nên khó coi hơn. Mà nữ tử cùng hắn sóng vai mà đi, có mái tóc thật dài, dung nhan xinh đẹp, dáng người nhỏ nhắn có vẻ cực kỳ suy yếu, làm người ta nhìn nhịn không được sinh lòng thương tiếc, lại đúng là muội muội cùng cha khác mẹ  của Diệp Lạc, Diệp Linh.

Nhìn đến hai người cùng nhau tiến điện, hoàng thượng sắc mặt nháy mắt trở nên khó coi đến cực điểm, trên trán gân xanh nổi lên, hiển nhiên nội tâm phẫn nộ đến cực điểm.

Chương 3 ~ Thất sủng Thái tử phi

Thất sủng Thái tử phi

Edit: Tiểu Miêu

Chương 3: vắng vẻ

Diệp Lạc ngồi trước bàn trang điểm để Thanh nhi rửa mặt chải đầu cho nàng. Nàng im lặng  nhìn trong gương xem khuôn mặt thậm chí có thể nói được là cực xấu , Thanh nhi nhanh nhẹn  giúp nàng chải mái tóc đen dài đến eo .

“Tiểu thư, đẹp lắm.” Thanh nhi giúp Diệp Lạc vấn tóc, cuối cùng đem một đóa trâm hoa cài vào tóc, sau đó đứng ở một bên nói.

“Ân.” Diệp Lạc thanh âm thản nhiên nói, nhìn thoáng qua gương đồng, sau đó đứng lên, ra khỏi phòng.

Ngoại sảnh, cung nữ cùng thái giám đều ở đại sảnh hậu , thấy Diệp Lạc đi ra, liền quỳ xuống hướng Diệp Lạc thỉnh an. Diệp Lạc liếc mắt quét bọn họ một cái, thản nhiên nói “Tất cả đứng lên đi.” Nói xong, đi đến chính vị ngồi xuống, phân phó Thanh nhi đem một vài bạc vụn phân phát cho cung nữ thái giám.

“Tạ ơn Thái Tử Phi.” Mọi người tiếp nhận ban cho, sắc mặt vui mừng  tạ ơn Diệp Lạc, sau đó đứng lên, khoanh tay đứng ở một bên. Một người bộ dáng thái giám tổng quản đi ra nói ” Thái Tử Phi, chiếu theo cung quy, hôm nay Thái Tử Phi phải tới chính cung đi về phía hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương thỉnh an kính trà.”

“Ân, thái tử gia hiện tại có ở trong phủ không?” Diệp Lạc thản nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái, hỏi.

Thái giám kia chần chờ một chút, sau đó cung kính trả lời” Bẩm Thái Tử Phi, thái tử gia hôm qua đã xuất cung đi, đến nay chưa quay về.”

“Ta đã biết, các ngươi lui xuống trước đi.” Diệp Lạc trên mặt biểu hiện lạnh nhạt, ngữ khí bình tĩnh nói.

Thái giám kia vụng trộm liếc mắt nhìn Diệp Lạc một cái, thấy Diệp Lạc biểu tình bình tĩnh, cũng không có gì không hờn giận, lúc này mới yên lòng lại, dẫn dắt mọi người lui ra ngoài.

Chưa hồi cung sao? Chẳng phải hẳn ở Diệp phủ đi? Diệp Lạc gợi lên chút mỉm cười châm chọc  , bất kể là trong lòng Tử Dạ, hay là trong lòng người Diệp gia, chỉ sợ chỉ có Diệp Linh xinh đẹp mới là chân chính  Thái Tử Phi đi? Mà nàng này tân Thái Tử Phi, ở trong mắt bọn họ, chẳng qua là một người đoạt trượng phu của muội muội, phá hư hạnh phúc muội muội, là xấu nữ nhân thôi.

“Tiểu thư, ngươi không sao chứ?” Thanh nhi lo lắng  nhìn Diệp Lạc.

Diệp Lạc khẽ mĩm cười nói”Ta không sao. Ngươi không cần lo lắng. Tốt thôi, chúng ta đi ” Diệp Lạc đứng lên, đi ra ngoài.

“Tiểu thư, ngươi không đợi cô gia đến sao?” Thanh nhi theo kịp hỏi.

“Không cần chờ, hắn hôm nay sẽ không hồi cung .” Diệp Lạc thản nhiên nói, dừng hạ xuống, rồi hướng Thanh nhi nói ” Thanh nhi, về sau đừng gọi hắn cô gia, trong cung không giống bên ngoài, ngươi xưng hô hắn là thái tử gia, biết chưa?”

Trong cung bất đồng ra mặt, không có thể nói lung tung , vốn là lời nói không ảnh hưởng toàn cục…, nếu bị người có tâm lợi dụng, rất có thể sẽ vì vậy mà rớt tánh mạng, mà Thanh nhi từ nhỏ ở bên cùng nàng, luôn luôn tại Thủy Vân trong cung lớn lên, đối với trong cung  quy củ cũng không hiểu biết, cho nên, nàng mới nói nhắc nhở.

Thanh nhi tự nhiên là hiểu được dụng ý Diệp Lạc, lập tức nhu thuận  đáp”Dạ, tiểu thư, Thanh nhi nhớ kỹ!”

Diệp Lạc thấy Thanh nhi hiểu được, cũng biết Thanh nhi là một người cẩn thận, cũng không nói gì nữa, tiếp tục cùng nàng hướng tới chính cung đi đến.